Hai
tuần trước, tớ mua một cái bánh mỳ
gối. Tớ cực kỳ thích ăn bánh mỳ loại
này nhưng ở nhà tớ toàn phải ăn cơm nên
hiếm khi được mua bánh mỳ ăn. Nên nhân
dịp..sinh nhật, tớ mua một cái bánh mỳ gối
ngon lành ấy về, và nghiêm khắc đưa ra cảnh
báo với cả nhà: không – được – ăn – bánh
– mỳ – gối – của – con!
Tớ
cất cái bánh trong tủ lạnh cho khỏi hỏng.
Suốt tuần, tớ "nhấm" nó mỗi lúc
một miếng. Ăn một miếng vội vã trước
khi đi học. Ăn một miếng với bơ trước
khi đi chơi. Ăn một miếng với thịt trước
bữa ăn. Tớ không ăn nhiều cùng một lúc, vì
không ăn được, vả lại cũng muốn
được "thưởng thức" nó thật lâu.
Hết 4 ngày mà vẫn còn một nửa cái bánh.
Vào
cuối tuần thì tớ thường rất bận.
Tối thứ Sáu tớ phải buôn chuyện với
bạn qua điện thoại. Sáng thứ Bảy tớ
phải đi pinic và tối Thứ bảy tớ phải
đi xem ca nhạc. Chủ Nhật thì tớ ngủ trưa.
Lúc tỉnh dậy, tớ mò vào bếp xem có gì ăn không
thì... trời đất ơi, cái bánh mỳ yêu quý
của tớ đã bị mốc xanh! Dù tiếc thế nào
tớ cũng không dám ăn nó. Tớ đem nó cho con chó
Bun ở nhà, nhưng đến con chó kiêu căng ấy cũng
không dám nuốt!
Trong giây phút "đau
khổ" nhất, tớ rút ra một học thuyết: Đừng
để dành cuộc sống, hãy sử dụng có ích và
chia sẻ với người khác. Nếu không cuộc
sống của bạn sẽ bị mốc như cái bánh mì
của tớ, chẳng ai muốn nó nữa.