Một đêm, khi tôi gần như không còn
nghị lực và sức chịu đựng nữa trước những khó khăn trong cuộc sống
thì một biến cố từ lâu bị lãng quên chợt hiện về trong ký ức.
Lúc đó tôi lên mười, cũng là thời gian mẹ
tôi đang trong cơn bệnh thập tử nhất sinh. Một đêm, lúc thức dậy uống
nước, đi ngang qua phòng ba mẹ, tôi chợt thấy ở đó đèn vẫn còn sáng. Tôi
nhìn vào. Ba đang ngồi trên ghế cạnh giường mẹ, chẳng làm gì cả, còn mẹ
đang ngủ. Tôi hoảng hốt chạy vào: "Chuyện gì vậy ba ? Sao ba không
ngủ?".
Ba chạm nhẹ vào người tôi: "không sao hết.
Ba chỉ xem chừng mẹ thôi".
Tôi không thể nói chính xác là như thế nào, nhưng ký ức về biến cố xảy ra
từ rất lâu đó đã cho tôi thêm sức mạnh tiếp tục gánh vác chuyện gia đình,
Ngọn đèn đáng nhớ đó, và sự ấm áp từ căn phòng ba mẹ đã là một sức mạnh
thần kỳ, và lời nói của ba cứ theo tôi mãi: " Ba chỉ xem chừng mẹ thôi".
cái trọng trách mà tôi đang gánh vác bằng cách nào đó dường như dễ chịu
hơn, như thể có một nguồn lực vực dậy từ quá khứ hay từ trong chính bản
thân tôi!
Trong những khoảnh khắc tinh thần suy sụp, những ký ức tuổi thơ thường trở
thành nguồn lực vô cùng cho nhân cách, đó là những lăng kính chứa đựng
những cảm nhận của ta về cuộc đời. như James Barrie đã từng viết : "Thượng
đế cho chúng ta ký ức để chúng ta có thể có được hoa hồng giữa tháng mười
hai giá rét".